[Edit] [Kiếm Tam – Đồng nhân] Vấn kiếm – Chương III

[Edit] [Kiếm Tam – Đồng nhân] Vấn kiếm – Chương III

CP: Liễu Phong Cốt x Diệp Mạnh Thu

Chương 3:

Diệp Mạnh Thu mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn ba thi thể, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. Tuy hắn có biết một chút công phu, nhưng vẫn luôn ở nhà, chưa từng thấy qua những cảnh huyết tinh chân chính trên giang hồ.

“Bọn hắn là đám cướp chiếm cứ vùng thuỷ đạo gần đây nhiều năm, cướp bóc thương khách qua lại mà sống.” Liễu Ngũ trả đao vào vỏ, đỡ lấy hắn trấn an: “Ta đợi ở đây nhiều ngày, may có cậu ra tay hào phóng mới có thể dẫn bọn hắn vào tròng.”

Diệp Mạnh Thu chần chờ hỏi: “Ý ngươi nói… bọn hắn đưa ta qua sông chính là để giết người cướp tiền?” Nếu thật như thế, thì hắn còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của người trước mặt. Nhớ tới thái độ bất kính lúc trước, trong lòng hắn hơi có ý hổ thẹn.

Ai ngờ Liễu Ngũ lại lắc đầu: “Thật ra thì cũng không phải. Hoàng Hà tứ quỷ tuy làm việc tàn nhẫn, nhưng vẫn luôn cẩn thận, không dễ dàng thương đến tính mạng người qua đường, nhiều nhất là lấy hết tiền tài của cậu rồi vứt cậu trên bờ để cậu tự xoay xở.”

“Ngươi xác định?” Mấy người kia ra tay tàn nhẫn với mình như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy là chỉ cần tài không lấy mạng.

“Có lẽ là vì… chúng ta đi cùng nhau chăng? Bọn hắn tưởng chúng ta là đồng bọn, tất nhiên sẽ không tha cho cậu.”

Từ từ, này không phải… Diệp Mạnh Thu trừng mắt nhìn Liễu Ngũ, chỉ thấy đối phương mặt áy náy, cúi người bái một cái: “Mỗ sốt ruột báo thù cho bằng hữu, liên luỵ tiểu huynh đệ vào phong ba này, thực sự rất băn khoăn.”

Nhìn người ta khẩn thiết như vậy, Diệp Mạnh Thu dù có bất mãn thì giờ phút này cũng không thể nói thêm gì nữa.

“Thôi, đám cướp này hằng năm đều cướp bóc người ta, coi như là giúp ngươi… vì dân trừ hại vậy.”

Liễu Ngũ nín cười, từ lúc mới gặp đến giờ, Diệp Mạnh Thu vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng không muốn ai đến gần. Dáng vẻ không được tự nhiên lúc này lại làm khuôn mặt kia sinh động hơn hẳn.

“Mỗ xem kiếm pháp của Diệp huynh đệ, tư thế bất phàm, chiêu thức nghiêm cẩn, không biết sư thừa từ ai?”

“Đây là gia truyền…” Diệp Mạnh Thu đang định trả lời, đã thấy Liễu Ngũ đột nhiên biến sắc: “Không tốt!” Nhưng nhìn con thuyền lắc lắc, không biết từ khi nào đã xuôi dòng đến chỗ nước xiết. Chỗ này có một đường dốc xuống, dòng nước rất là hung hiểm. Hai người nhìn lỗ hổng bị đánh ra lúc trước chỗ đuôi thuyền, ở chỗ nước chậm còn tạm ổn, một khi bị nước xiết đánh vào chỉ sợ rất dễ lật thuyền.

“Cậu biết chèo thuyền không?” Không đợi Diệp Mạnh Thu trả lời, Liễu Ngũ đã nhét mái chèo vào trong tay hắn. “Chèo vững một chút, tôi đi bịt lỗ hổng lại.” Vừa dứt lời y liền phi thân lên cột buồm như một con chim, mũi đao trong tay rạch một cái, buồm đã rơi xuống. Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát, lúc bình thường, thiếu niên sẽ vỗ tay khen động tác này, nhưng hiện giờ tính mạng có nguy hiểm, làm gì có tâm tư này.

Gia cảnh hắn rất tốt, xuất hành du hồ đều có người hầu hạ, chưa từng chạm qua mấy thứ này. Hiện giờ chỉ có thể cố gắng nhớ lại động tác của lão bộc lúc chèo thuyền, dốc toàn lực ổn định thân thuyền. Chỉ thấy một con thuyền nhỏ rập rờn trong cơn sóng dữ, giãy dụa lay động, hai người trên thuyền đều bị nước bùn cuốn qua, chật vật không chịu nổi, nhưng vẫn cố liều mạng chống đỡ. Cuối cùng cũng thoát khỏi phạm vi xoáy nước, dòng nước lại bình thản lại. Hai chân Diệp Mạnh Thu đã mềm nhũn, hắn quỳ gối trên boong thuyền thở dốc, ngay cả Liễu Ngũ cũng vỗ vỗ ngực như vẫn còn sợ hãi: “Thật là lợi hại, mỗ đời này trải qua nhiều hiểm ác, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Không hổ là sông Hoàng Hà, uy thế kinh người…”

Đầu óc người này bị nước cuốn hỏng rồi sao? Thế mà còn tâm tư đứng chỗ này cảm khái. Diệp Mạnh Thu lườm y một cái, rất muốn mắng hai câu, chợt nghe Liễu Ngũ lại kêu: “Không xong…”

Lại xảy ra chuyện gì? Diệp Mạnh Thu cả kinh, mới thả lỏng một chút đã phải khẩn trương lại. Hắn đã sợ cái vận xui của người này rồi. Nhưng mà lần này không cần đợi lâu lắm, chỉ nghe trên đỉnh đầu một tiếng sấm vang lên, ngay sau đó nước mưa giáng xuống. Nước mưa cuối đông lạnh tận xương tuỷ, đánh vào trên người mà như bị kim đâm. Vì mui thuyền đã bị đánh hỏng, không có chỗ tránh, hai người bị mưa tưới ướt đẫm. Diệp Mạnh Thu chưa từng chịu mưa to thế này bao giờ, bị nước tát vào mặt đến không mở nổi mắt, bên tai chỉ có tiếng nước chảy cùng tiếng lải nhải của Liễu Ngũ: “Ai, đúng là trời có mưa gió khó đoán, a di đà phật… Thiện tai thiện tai…”

Thiếu niên bị nước sặc đến nỗi ho xù sụ, cảm thấy lúc này mình ngất đi khéo còn tốt hơn.

Sau nhiều lần trắc trở cuối cùng cũng cập được bờ, Diệp Mạnh Thu gần như kiệt sức, chỉ thấy tứ chi như bị đổ chì. Búi tóc của hắn đã tán mất, cả người đều dính nước bùn, quần áo ướt đẫm rất là khó chịu. Sau trận tai hoạ này, không chỉ gùi sách mang theo bị mất, ngay cả túi tiền cũng bị nước sông cuốn đi. Cũng may trên người còn có đồ có thể cầm đồ, chờ đến thành Trường An đi tìm thương hộ nhà mình tiếp tế là được.

“Vừa đại chiến xong khí lực suy kiệt, trước đừng vội đi lại, nên nhanh chóng ngồi xuống điều tức cho tốt.”

Hắn bị như vậy là do ai làm hại chứ?! Thiếu niên cắn răng đẩy đôi tay của người nọ đang định dìu mình ra, đi lên trước vài bước. Đột nhiên trước ngực đau nhức, một ngụm máu xông lên yết hầu, cả người thoát lực ngã nhào về phía trước.

Liễu Ngũ vội đỡ lấy hắn: “Đã nói là đừng lộn xộn mà. Hoàng Hà tứ quỷ công lực không kém, vạn nhất lưu lại nội thương thì không ổn. Trước tìm một chỗ yên lặng đi, ta giúp cậu điều trị nội tức.”

Lúc này chợ đêm trong thành còn chưa tan, trên đường vẫn có người đến người đi rất náo nhiệt. Hai người đều rất chật vật, chịu đựng ánh mắt của người xung đi vào một khách sạn nghỉ lại. Ông chủ còn chưa mở miệng, Liễu Ngũ đã lên tiếng: “Lão nhân gia, phiền ông cho ta một gian phòng hảo hạng, lại mang hai thùng nước nóng đến.” Y liếc sang Diệp Mạnh Thu một cái. “Hai huynh đệ trên đường gặp kẻ trộm, bạc trên người đều bị lấy mất. Làm phiền ông lấy cái này đổi ít tiền, chúng ta chỉ ở một đêm, còn thừa đều đưa ông.” Trong lúc nói chuyện tay y đã bẻ gãy cái khoá bên hông thiếu niên, cậy viên minh châu được nạm trên đó ra đưa cho ông chủ. Hạt châu kia mượt mà sáng bóng, to gần bằng ngón tay cái, ít nhất cũng phải trăm lượng bạc.

“Cái đó… Trên người ta không mang nhiều, mượn tạm cậu trước.” Liễu Ngũ nhận được ánh mắt phẫn nộ của người bên cạnh, cười hơi xấu hổ: “Lần sau gặp mặt, ta sẽ bồi thường cậu một cái đai lưng khác.”

Diệp Mạnh Thu ngực đau đến mức không nói nên lời, chỉ có thể dựa vào vai y thở hổn hển.

Nghỉ ngơi một đêm, lại có Liễu Ngũ lấy nội công thâm hậu khơi thông kinh mạch, nội thương của Diệp Mạnh Thu đã khôi phục hơn phân nửa. Liễu Ngũ vốn đề nghị hắn nghỉ ngơi thêm một ngày cho chắc chắn. Nhưng ngày thi đã gần ngay trước mắt, thiếu niên chỉ hận không thể mọc cánh bay đến Trường An, làm sao có thể nghỉ thêm được?

Hắn đánh giá con ngựa buộc ở cửa, đây là con ngựa mới mua bằng tiền đổi viên minh châu lúc nãy. Diệp Mạnh Thu không hài lòng lắm, nhưng ở nơi huyện thành nhỏ này, trong lúc vội vàng cũng khó kiếm được con ngựa nào tốt hơn.

“Chỉ là công danh mà thôi, thật sự quan trọng vậy sao?” Liễu Ngũ dựa vào cạnh cửa khách sạn. “Diệp huynh đệ, võ học gia truyền nhà cậu tinh diệu như vậy, sao không bỏ bút cầm kiếm, cùng mỗ đi hành tẩu giang hồ, không phải thống khoái hơn là a dua nịnh hót trong triều đình nhiều sao?”

Diệp Mạnh Thu lạnh mặt: “Hi vọng quang tông diệu tổ của tổ tiên ba đời nay làm sao có thể đoạn tuyệt ở tay ta?”

Liễu Ngũ cười ha ha: “Nếu đã vậy thì chúng ta tạm thời từ biệt, hữu duyên sẽ gặp lại.”

Diệp Mạnh Thu không đáp, xoay người lên ngựa, kéo dây cương, ném tiếng cười sang sảng của Liễu Ngũ lại phía sau.

Còn hữu duyên gặp lại nữa? Đừng có đùa, tốt nhất là đời này đừng có tái kiến nữa thì hơn!

Bình luận về bài viết này